Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Ước mơ nhỏ bé của đôi vợ chồng già


Người ta thường nói, người già là vốn quý của xã hội. Bởi, với vốn sống quý giá tích lũy của mình, những bậc cao niên sẽ truyền đạt, dạy dỗ điều hay lẽ phải giúp con cháu nên người. Với ý nghĩa đó, bổn phận phụng dưỡng ông bà, cha mẹ là chuyện đương nhiên của mọi người. Thế nhưng, trong cuộc sống, vẫn còn nhiều hoàn cảnh khốn khó của người cao tuổi rất cần được chia sẻ…
Ông Đinh Văn Ngàn (SN 1930) và bà Trương Thị Thơi (SN 1931), ngụ tổ 2, ấp Tân Lợi, xã Đất Cuốc, Tân Uyên, là đôi vợ chồng già gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống lại phải nuôi con bị bệnh tâm thần. Vợ chồng ông Ngàn có tất cả 3 người con trai là các anh Đinh Văn Bình, Đinh Văn Hòa và Đinh Văn Sang. Các anh Hòa và Sang đều đã có vợ, tuy nhiên do công việc không ổn định nên cuộc sống cũng rất khó khăn, ít có điều kiện hỗ trợ cho cha mẹ. Riêng anh Bình, là gánh nặng cho ông bà do mắc bệnh tâm thần đã lâu, mọi sinh hoạt thường ngày đều phải nhờ đến sự chăm sóc của đôi vợ chồng già.
 
 Vợ chồng ông Ngàn bên căn chòi lá của anh Bình

Gia cảnh của vợ chồng ông rất khó khăn. Ông Ngàn cho biết, do tuổi cao, sức yếu nên ông bà không thể làm kinh tế để cải thiện cuộc sống mà phải phụ thuộc vào tiền trợ cấp của Nhà nước. Hàng tháng, với số tiền hơn 1 triệu đồng (trợ cấp người cao tuổi của hai ông bà 340.000 đồng/ người và tiền trợ cấp cho người mắc bệnh tâm thần của anh Bình 510.000 đồng), ông bà phải chi tiêu tằn tiện mới có thể sống đắp đổi qua ngày. Chỉ với vài bụi rau, một giàn mướp đã già cùng căn nhà trống hoác từ trước đến sau, chẳng có vật gì giá trị ngoài chiếc tivi hỏng vẫn được ông bà để ở phòng khách, khó có thể hình dung được cuộc sống của hai ông bà như thế nào trong những ngày qua. Ông Ngàn cho biết thêm, trước đây gia đình tôi cũng có vài mảnh ruộng để trồng trọt sinh sống, nhưng từ khi thằng Bình trở bệnh, bao nhiêu tiền bạc đất đai đều phải bán đi để chữa bệnh cho nó nhưng cũng không thuyên giảm là bao. Giờ nó không còn ở chung với chúng tôi nữa mà ra ngoài đồng cất chỗ này, chỗ kia mấy cái chòi lá rồi ở thu lu trong đó luôn. Cũng may là tuy mắc bệnh nhưng nó chưa hề quậy phá ai cả, chỉ những lúc lên cơn thì la hét tí thôi. Vậy nên chúng tôi mới đỡ khổ, chứ không thì với hai thân già chẳng biết làm sao nữa.
Thật sự khi chứng kiến gia cảnh của ông bà, có lẽ ai cũng phải thương xót. Bản thân cả ông Ngàn và vợ đều đi đứng rất khó khăn (riêng bà Thơi do trước đây bị tai nạn vỡ xương chậu nên di chuyển đều phải chống gậy) nhưng chiều chiều vẫn phải lặn lội đi tìm và lo cơm nước cho người con bị bệnh. “Khổ nhất là những lúc trái gió trở trời, bệnh tuổi già hành hạ không thể đi đâu, nằm đó mà chỉ nghĩ cho thằng con tội nghiệp, không biết lúc này nó làm gì, ra sao… cảm giác đó thật đau xót vô cùng”, vợ ông Ngàn tâm sự.
Ở tuổi gần đất xa trời, vợ chồng ông Ngàn đang phải chống chọi với bệnh tật, cố gắng vượt qua nghịch cảnh chỉ bằng tình thương yêu con vô bờ bến của mình. Nhưng thử thách nghiệt ngã của thời gian đang làm cho hai tấm thân già đáng thương ngày một rệu rã, họ cần lắm sự giúp đỡ hơn nữa từ chính quyền địa phương, từ các nhà hảo tâm; từ những bậc cha mẹ đã, đang và sẽ mãi mãi yêu thương con mình… Hãy giúp đôi vợ chồng già thực hiện tâm nguyện của đời mình, giúp anh Bình bớt bệnh để trở về với gia đình.

 BÌNH MINH

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012






















       Sự kiện Đại Hội Hội Bảo trợ Người khuyết tật, trẻ mồ côi và bệnh nhan nghèo huyện Tân Uyên nhiệm kỳ II ( 2012-2017 )